23 thg 8, 2013

Ân cần

Rốt cuộc, gần cuối cuộc đời bà lão nông dân Thái Bình cũng đã được đi tàu bay. Con bà làm ở giàn khoan mãi ngoài Vũng Tàu, tiền nhiều lắm mới bảo bà đi tàu bay vào Sài Gòn chơi với nó. Ôi cái tàu bay, sao mà tài thế! Dễ to bằng 5 cái đình làng bà mà lại bay được lên giời. Bà tiếc chẳng gặp ai quen để tận mắt thấy bà đi tàu bay thế nào.

Nhưng rồi trái tim nhân hậu của bà bắt đầu thấy rung cảm vì con người hơn vì sự kỳ diệu của kỹ thuật. Nhất là khi bà nhìn thấy thật gần các cô tiếp viên hàng không. Chao ôi! Con cái nhà ai sao đẹp như tiên thế này! Mà lại thơm ơi là thơm! Nếu con gái ông giáo Tụ trên phố huyện có đến đây, thì cũng chỉ như cú đứng cạnh công mà thôi. Khi các "cô tiên" tiếp viên đưa cho bà cái khăn thơm lau mặt, khi cúi xuống cài hộ bà cái dây an toàn, khi bưng đồ ăn thức uống cho bà, tất cả đều kèm theo một giọng nói du dương ân cần. Trời ơi giá bà có cô con dâu như thế... Thôi thôi! Bà xấu hổ đỏ mặt lên, như bị bắt gặp làm điều thất thố gì đó. Nhà bà làm sao đã có phúc đức như thế!

Bỗng bà giật mình, bừng tỉnh giấc mộng, vì một bàn chân to tướng chạm vào chân bà. Từ đầu bà cứ ngờ ngợ người ngồi cạnh bà là trai hay gái? Trai gì mà tóc dài trùm kín tai. Gái gì mà áo ngắn mặc cũn cỡn, lỗ tai nhét 2 cái "khuy" có dây lòng thòng, chân dậm thình thịch, người lắc lư như lên đồng,... Xưa nay bà vốn chan hòa, cởi mở chuyện với mọi người, nhưng bà cứ thấy sờ sợ, không dám kể với cô ta (Vâng, cô ta là con gái!), tuần trước, con lợn nhà bà đã đẻ sinh 6...

Tự nhiên bà thấy chóng mặt, nôn nao. Ơ sao thế nhỉ! Mỗi lúc cảm giác đó một khó chịu. Ruột gan như lộn lên đầu. Bà đã già rồi, yếu rồi! Bà không chịu được máy bay...

Máy bay hạ cánh. Bà cố gắng lắm mới kéo lết được cái túi căng phồng quà quê tới cửa. Hai "cô tiên" mặc áo hồng lúc ban nãy, trẻ trung, khỏe mạnh, đứng đầu cầu thang tươi cười tiễn chân hành khách. Thấy bà mặt mũi tái mét, lập cập, một cô cất giọng ân cần, ái ngại: "Bà mệt thì ngồi nghỉ một chút đã!" rồi cô lại đứng và cười! Gió làm bay tà áo dài của cô như một áng mây và làm bà đau buốt 2 thái dương. Bà lảo đảo nhìn xuống thang máy bay - sao mà nó cao thăm thẳm! Bỗng một người nhấc cái túi xách của bà lên và nói: "Bà bám vào cháu mà xuống!"- Cô gái "con trai"!

Khi bà gặp được con bà, thì bà quên mất trước đó bà đã gặp 2 "cô tiên"! Có lẽ họ vẫn đang đứng và cười!

Link Facebook