13 thg 2, 2014

Người đàn bà đi hái lộc xuân

Từ khi lấy chồng, chị trở thành người đàn bà bất hạnh. Gã là một kẻ vô lại, không cho nổi chị một ngày trăng mật. Toàn bộ gia sản chị được thừa hưởng từ một cuộc đời ky cóp, vất vả của cha mẹ chị, gã hăm hở đốt vào những canh bạc, để rồi rạng sáng trở về, trút sự giận giữ, cay cú vào mọi đồ vật trong nhà, kể cả thân thể của chị. Gã làm hỏng gương mặt chị, làm hỏng cả cuộc đời chị. Con chị theo bố, bỏ uống trà sang uống rượu, bỏ hút thuốc sang hít thuốc. Thế rồi nó chết vì AIDS. Gã thì phiêu dạt giang hồ để trốn chủ nợ. Nhà tan cửa nát. Chị ngồi nhờ cửa nhà tôi bán bắp ngô nướng.

Cách giờ giao thừa vài phút, chị đến nhà tôi, tay cầm một cành lộc me, gương mặt rạng rỡ hạnh phúc. Chị bảo ra tết, chị sẽ đi định cư ở nước ngoài nhờ một người bà con xa giàu có. Chị cảm ơn vợ chồng tôi và tặng một nhánh lộc me. Chắc chị phải vất vả chen lấn lắm hoặc do va chạm với dòng người đi hái lộc mùa xuân, mà cành lộc me xác xơ, lá rụng tơi tả. Chị cười đùa nói: “Sang năm, em sẽ mừng tuổi anh chị bằng “đô”!”, rồi bỗng ngậm ngùi: “Nếu chẳng ra gì, thì em lại gửi tặng nhánh lộc me”. Xong chị lật đật hòa vào đám đông. Cái dáng đi của đàn ông.

Ôi người đàn bà đáng thương kia ơi! Ở phương trời xa xôi ấy, ngày tết tuyết rơi trắng xóa, làm gì có cành lộc me. Dẫu là lá rụng tả tơi...

Link Facebook