28 thg 9, 2013

Chuyện bố anh ấy, mẹ anh ấy...

Giống như đầu làng có cái giếng khơi, đầu ngõ có cái máy nước công cộng. Đầu ngõ lại mát, nên cứ chiều chiều cư dân trong ngõ lại tự động rời những cái “hộp” kín, chật chội của mình ra đầu ngõ hưởng khí trời.

Cánh đàn ông ngồi với nhau vì họ toàn nói chuyện lớn “đại sự quốc gia” (Lần này ai vào Quốc hội?), “đại sự quốc tế” (Liệu Mỹ có đánh Syria không?). Cánh đàn bà ngồi với nhau. Họ thì thầm chuyện chợ búa, than phiền về lũ trẻ con nghịch ngợm và đám ông chồng hình như... khó bảo! Không có trẻ con. Chúng thích chạy rông ngoài đường như lũ mèo hoang hơn ngồi đầu ngõ nghe bậc phụ huynh “hát” mãi “bài ca không quên”: “Làm người thì phải chịu khó lao động, học hành!”

Còn đám con gái mới lớn cũng thích ra ngồi đầu ngõ. Chúng có chuyện riêng của chúng về quần, về áo, về các diễn viên Hàn Quốc. Thế nhưng nhiều nhất vẫn cứ là chuyện yêu đương, chuyện về anh ấy. Trong đám có đứa con gái rất xinh, luôn miệng khoe bố anh ấy là tổng giám đốc, mẹ anh ấy là phó tổng giám đốc. Cả nhà đi làm bằng xe ôtô. Nó biết tường tận nhà anh ấy bao nhiêu phòng, đáng giá bao nhiêu cây vàng. Anh trai anh ấy có bao người yêu. Em gái anh ấy có bao đôi giày. Anh ấy đi xe đời gì, tiêu bao nhiêu tiền cho một tối đi ra đường.

Vợ tôi thắc mắc: “Sao không thấy cháu kể anh ấy làm được gì? Học được cái gì? Có biết làm vừa lòng bố mẹ cháu hay không?”. Nó cười rũ rượi: “Cái thứ tình yêu ấy của bác xưa lắm rồi! Bây giờ cần gì phải lãng mạn thế!”.

Thế rồi con bé suốt ngày “bố anh ấy, mẹ anh ấy” lấy chồng. Chỉ ba tháng sau con bé lặng lẽ trở về. Bố anh ấy, mẹ anh ấy vẫn như thế, vẫn đi làm bằng ôtô. Nhưng nó đã phát hiện ra anh ấy vô công rồi nghề, nghiện hút, cờ bạc, và có lần đe giết nó vì “tội” nó cản anh ấy rong chơi đốt tiền trong các vũ trường, quán bar. Từ đó chẳng thấy nó ra ngồi đầu ngõ nữa. Thế nhưng, lại có một đứa con gái mới lớn bắt đầu thay nó suốt ngày ra ngõ kể chuyện bố mẹ anh ấy của nó...

Link Facebook