5 thg 4, 2014

Mất ngôi


Muốn đứng tại chỗ phải chạy thật nhanh
-- Seneque --

Chàng thanh niên đẹp trai đó một lần đã đoạt giải nhất cuộc thi khiêu vũ cổ điển ở trong thành phố. Từ đó anh trở thành một ông vua không ngai sàn nhảy. Tự nhiên anh có một chỗ ở một chiếc bàn đẹp nhất trên sàn. Nếu có ai “nhỡ” ngồi vào, thấy anh khệnh khạng bước tới, là vội vàng đứng lên ngay. Anh uống bia không mất tiền vì rất nhiều người ở sàn thấy hãnh diện được anh gọi ngồi cạnh. Bao xung quanh anh là những cô gái trẻ đẹp. Phương châm của anh là “chọn người đàn bà đẹp nhảy, chứ không chọn người đàn bà nhảy đẹp” – vì anh chỉ cần đi bộ trên sàn, người ta đã vỗ tay khen đẹp rồi. Từ đó anh không còn nhảy, mà chỉ hờ hững “đi bộ” trên sàn với những cô gái tim lộn ngược lên hồi hộp vì được “nhà vua” lựa chọn.

Thời gian qua đi, một hôm một “thần dân” ngồi bên anh bỗng phát ra lời “phạm thượng” – “Đôi kia nhảy đẹp quá kìa!” Anh lạnh lùng quét vào kẻ “liều lĩnh” bằng một cái nhìn đàn áp khiến gã biến thành một đống giẻ rách run rẩy. Xưa nay mọi người chỉ được quyền ngồi nghe anh chỉ trỏ, bình phẩm người nhảy trên sàn bằng những cụm từ “dặt dẹo”, “vô hồn”, “gớm ghiếc”… Thế nhưng dù rất lâu rồi mới nhìn cẩn thận lên sàn, con mắt nhà nghề của anh bỗng nhận ra rằng họ nhảy thật đẹp! Mọi người nài anh ra nhảy vì họ vẫn yêu “nhà vua” của họ hơn những kẻ mới nổi ấy. Anh chợt lo lắng nhận ra vì “đi bộ” đã quá lâu, anh không còn những bước nhảy bay lên như những người kia. Và trong sự thất vọng của “quần thần” đang muốn tung hô, anh lại hững hờ “đi bộ” trên sàn coi như không chấp!

Từ đó mỗi khi những đôi nhảy đẹp bay đi trên sàn, anh cố bảo vệ nguyên vẹn hình ảnh một ông vua của quá khứ bằng cách làm như không nhìn thấy họ, nếu phải ra nhảy, thì anh “đi bộ”. Cho đến một hôm, khi anh đứng dậy ra về, thì người phục vụ mang hoá đơn đến cho anh thanh toán (một kẻ không chịu trả tiền cho anh uống bia), một cô gái từ chối nhảy với anh, vì cô muốn được bay lên trên sàn. Và lúc anh đến, một kẻ đã ngồi vào ghế của anh không chịu đứng lên…