Ở giữa thành phố có một cái hồ
nước trong văn vắt. Xung quanh hồ là những rặng hoa sứ và các cây đa cổ
thụ. Trên mặt hồ là bầu trời, đêm về có những vì sao lấp lánh. Hồ đẹp
thế thì phải là đại gia mới có thể mua được đất ven hồ.
Anh không phải hàng đại gia, song đã mấy đời tổ tiên sống ở một thẻo đất thừa, xấu xí ven hồ. Nhờ cái sự “thừa”, “xấu xí” đó mà lãnh địa của anh thoát cuộc “xâm chiếm” của các đại gia. Thôi thì mèo bé ta bắt chuột bé, anh mở một quán nước nhỏ ngoài trời. Khách của anh là vài cặp tình nhân. Họ thích tìm đến “khách sạn ngàn sao” của anh. Vì đó là chỗ còn tối duy nhất bên hồ. Anh đặt ngoài đó mấy chiếc ghế nhựa rẻ tiền, rồi bê cho họ những thứ nước anh gọi là “sinh tố”, “café”. Nhưng họ thì không nghĩ thế! Tuy nhiên cũng chưa lần nào vì trái quan điểm của nhau mà đôi bên có điều tiếng. Bởi vì họ có uống đâu. Họ ngồi đó để “uống nhau” là chính. Anh để ý thấy các cô gái khi ra về, son trên môi đã được chùi sạch sẽ. Nhờ họ, không, nhờ bóng tối, anh cũng sống được qua ngày.
Một hôm tôi bắt gặp anh ngồi hút thuốc bên bờ hồ. Đầu lọc của những điếu thuốc rơi đầy xung quanh trông như những đài hoa của một bông hoa héo. Mắt buồn hoang vắng, anh hỏi tôi có biết ai thuê phu hồ không? Tôi nói đùa anh: “Bán hết bóng tối rồi à?”. Anh cười đau khổ chỉ sang cái sân quần vợt mới được khánh thành cạnh cái “khách sạn ngàn sao” của anh. Hàng loạt dẫy đèn cao áp sáng trưng soi rõ đến cả con cá nhảy rỡn nước trên mặt hồ. Ngàn sao trên đầu khách sạn của anh mờ đi. Không còn bóng tối đồng minh, không ai có thể uống thứ café có màu nước vối của anh, nhưng “chết người” hơn, người ta không thể “uống nhau” ở đó! Các đôi tình nhân bỏ đi. Anh cũng sắp phải bỏ đi vì làm gì còn bóng tối cho anh bán hàng.
Tôi biết người chủ sân quần vợt kia. Anh ta khoe tôi: Mỗi ngày cũng thu về được vài triệu đồng tiền dịch vụ, cho thuê sân. Vẫn biết hạnh phúc là cái chăn hẹp. Người này được ấm, thì kẻ kia lạnh. Nhưng sao bao giờ phần “lạnh” cũng cứ thuộc những kẻ nghèo, như anh bạn bán bóng tối của tôi?
Link Facebook
Anh không phải hàng đại gia, song đã mấy đời tổ tiên sống ở một thẻo đất thừa, xấu xí ven hồ. Nhờ cái sự “thừa”, “xấu xí” đó mà lãnh địa của anh thoát cuộc “xâm chiếm” của các đại gia. Thôi thì mèo bé ta bắt chuột bé, anh mở một quán nước nhỏ ngoài trời. Khách của anh là vài cặp tình nhân. Họ thích tìm đến “khách sạn ngàn sao” của anh. Vì đó là chỗ còn tối duy nhất bên hồ. Anh đặt ngoài đó mấy chiếc ghế nhựa rẻ tiền, rồi bê cho họ những thứ nước anh gọi là “sinh tố”, “café”. Nhưng họ thì không nghĩ thế! Tuy nhiên cũng chưa lần nào vì trái quan điểm của nhau mà đôi bên có điều tiếng. Bởi vì họ có uống đâu. Họ ngồi đó để “uống nhau” là chính. Anh để ý thấy các cô gái khi ra về, son trên môi đã được chùi sạch sẽ. Nhờ họ, không, nhờ bóng tối, anh cũng sống được qua ngày.
Một hôm tôi bắt gặp anh ngồi hút thuốc bên bờ hồ. Đầu lọc của những điếu thuốc rơi đầy xung quanh trông như những đài hoa của một bông hoa héo. Mắt buồn hoang vắng, anh hỏi tôi có biết ai thuê phu hồ không? Tôi nói đùa anh: “Bán hết bóng tối rồi à?”. Anh cười đau khổ chỉ sang cái sân quần vợt mới được khánh thành cạnh cái “khách sạn ngàn sao” của anh. Hàng loạt dẫy đèn cao áp sáng trưng soi rõ đến cả con cá nhảy rỡn nước trên mặt hồ. Ngàn sao trên đầu khách sạn của anh mờ đi. Không còn bóng tối đồng minh, không ai có thể uống thứ café có màu nước vối của anh, nhưng “chết người” hơn, người ta không thể “uống nhau” ở đó! Các đôi tình nhân bỏ đi. Anh cũng sắp phải bỏ đi vì làm gì còn bóng tối cho anh bán hàng.
Tôi biết người chủ sân quần vợt kia. Anh ta khoe tôi: Mỗi ngày cũng thu về được vài triệu đồng tiền dịch vụ, cho thuê sân. Vẫn biết hạnh phúc là cái chăn hẹp. Người này được ấm, thì kẻ kia lạnh. Nhưng sao bao giờ phần “lạnh” cũng cứ thuộc những kẻ nghèo, như anh bạn bán bóng tối của tôi?
Link Facebook